"Ta thấy đây là một nơi phong cảnh xinh đẹp tuyệt vời."

Khanh Chu Tuyết lặng lẽ che giấu ý đồ thực sự, nghiêm túc hỏi, "Chỉ là tại sao không thể chia sẻ với chúng sinh?"

Nàng chỉ vào nơi đó, dãy núi trung tâm bị bóng tối bao phủ hoàn toàn. Mỗi tấc đất không có ánh mặt trời, đối với chúng sinh mà nói đều là đau khổ.

"Những loài thú cỏ cây đó," Thái Thượng Vong Tình đáp, "Trí tuệ thấp kém, không thể nhìn thấu con đường chân chính của đại đạo, chúng không tranh giành nổi với con người."

"Chúng sinh chẳng phải nên bình đẳng sao?"

"Lẽ ra nên như vậy. Nhưng nếu thật sự bình đẳng, không xâm phạm lẫn nhau, vậy thì thiên hạ thái bình rồi. Trên thực tế, luôn là kẻ mạnh chèn ép kẻ yếu. Ví như loài linh trưởng trong trăm loài thú đi săn những loài thú nhỏ khác, nhân gian không có việc gì, cũng phải chia người thành ba sáu chín đẳng, ngay cả trong âm tào địa phủ cũng có các cấp bậc quỷ chức."

"Đã là thế gian như vậy." Khanh Chu Tuyết không cảm thấy Thái Thượng Vong Tình đối với "Cõi trần" còn lưu lại quá nhiều tình cảm, "Lão tổ sao còn muốn cứu?"

Thái Thượng Vong Tình ngẩn ra, hồi lâu sau, nàng ta nói, "Nhiều năm trước ta đã nghĩ như vậy, trước khi tu luyện Vô Tình Đạo, ta đã ghi chép lại từng việc mình sẽ làm sau này."

"Hình như đã quá lâu rồi."

Nàng ta nói, "Ta cũng không biết khi đó ta mang loại cảm tình gì để nhìn nhận thế gian này."

"Kiếp này ta không đoạt được Tinh Toại." Thái Thượng Vong Tình nói, "Nếu thất bại, vậy thì cứ như vậy đi."

Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, "Người đi đến lúc này, đã toàn thân mệt mỏi. Hình như cũng không cần thiết phải làm lại nữa."

Thời gian có thể mang đi tất cả sao? Cho dù kiên cường như bàn thạch, cũng sẽ trong sự bào mòn dài đằng đẵng mà vỡ vụn, cuối cùng tan thành một mảnh cát vàng.

Cát vàng chảy qua kẽ ngón tay, theo gió bay đi.

"Không quá năm mươi năm." Thái Thượng Vong Tình cố ý cảnh cáo nàng một phen:

"Tốc độ sụp đổ sẽ ngày càng nhanh, thời gian còn lại không nhiều."

Tuy nhiên, trận bão cát này quả thật đã càn quét năm mươi năm.

Hạn hán bắt đầu từ nhân gian.

Linh lực cạn kiệt, cỏ cây không mọc, năm nào cũng đại hạn, dẫn đến nhân gian đã bắt đầu cạn lương thực, cạn nước. Nạn đói hoành hành trên từng tấc đất.

Thậm chí trong khoảng thời gian ngắn ngủi năm mươi năm này, mấy triều đại đã bị diệt vong.

Khi Khanh Chu Tuyết một lần nữa bước ra khỏi Thái Sơ Cảnh, sự hoang tàn đã lan đến tận chân núi.

Vào lúc này, sự suy kiệt linh lực của trời đất đã trở nên rõ ràng, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của các tông môn lớn.

Khi những người tu đạo không màng thế sự kia cuối cùng cũng hướng mắt về phía nhân gian, họ lại phát hiện ra rằng --- những nơi đó sớm đã không còn một ngọn cỏ.

Sự hoảng sợ nhanh chóng lan rộng khắp Cửu Châu, còn hơn cả nạn đói.

Một thế giới không có linh lực, cho dù tu vi của họ có cao đến đâu, cũng sẽ già đi và chết trong vòng vài chục năm ngắn ngủi, hóa thành tro bụi.

Thậm chí những người có cảnh giới cao hơn, tư cách lâu năm hơn, không biết vì sao, dấu hiệu suy tàn lại xuất hiện nhanh hơn một chút.

Đây là những tháng ngày đầy hoang mang.

Khanh Chu Tuyết không phụ sự kỳ vọng của vị chưởng môn tiền nhiệm, mặc dù Vô Tình Đạo vẫn chưa có đột phá, nhưng sau năm mươi năm khổ tu ngày đêm, nàng đã dốc hết sức lực, đưa tu vi của mình bình ổn vượt qua ngưỡng cửa Độ Kiếp Kỳ.

"Nhiều năm qua, Ma vực đầy tham vọng đã bành trướng thế lực ra gần hết Cửu Châu."

Chung trưởng lão khoanh vùng đất của Thái Sơ Cảnh trên bản đồ.

Trước mặt Khanh Chu Tuyết, địa hình Cửu Châu được tạo nên từ những mũi băng nhọn nhô lên trùng điệp, những nơi nhuốm màu đỏ tươi chính là vùng đất Ma vực đang nắm giữ.

Lưu Vân tiên tông nằm ở trung tâm đã suy yếu rồi diệt vong theo thời thế. Ma tộc gần như đã bao vây hoàn toàn nơi này, thậm chí còn thôn tính một đại tiên môn ở phía nam Lưu Vân tiên tông --- điều này có nghĩa là trực tiếp đe dọa đến vùng Đông Bắc của Thái Sơ Cảnh. Theo đường tiến quân của chúng, bước tiếp theo sẽ là vùng đất phì nhiêu này.

Vân Thư Trần những năm gần đây gây ra động tĩnh rất lớn, nàng ta liên tục chia cắt các tiểu tông môn nhỏ lẻ, mỗi lần đánh chiếm được chỉ châm lửa đốt tông, cướp đoạt pháp khí và bảo vật.

Tuy nhiên, nàng ta không hề đuổi tận giết tuyệt mà tha cho họ một con đường sống.

Các tu sĩ mất đi tông môn không nơi nương tựa, chỉ đành bị chiến tuyến đẩy lui về phía Nam.

Thái Sơ Cảnh ở Tây Nam hiện là đại tông môn hùng mạnh nhất. Gần như mỗi ngày đều có tán tu đến đầu quân, chen chúc nhau đến đây.

Trước đây, Lăng Hư Môn vốn đã khá thân cận với Thái Sơ Cảnh, sau khi Huyền Thành Tử quy tiên, đồ đệ của hắn ta lên làm chưởng môn --- gia hỏa này càng không có cốt khí, vì muốn bảo toàn sự tồn tại, liền thẳng tay gỡ bỏ bảng hiệu Lăng Hư Môn, dẫn dắt toàn bộ đồng môn quy thuận Thái Sơ Cảnh, đồng thời tự xưng là đệ tử Thái Sơ Cảnh.

Thái Thượng Vong Tình không quan tâm đến tranh đấu của bọn họ, cho nên cũng chưa từng ra tay quản lý.

Hiện tại Khanh Chu Tuyết mỗi ngày đều rất đau đầu, các vị trưởng lão cũng rất đau đầu --- tuy rằng tu sĩ không cần ăn cơm, nhưng dù sao vẫn cần có một nơi để an cư lạc nghiệp.

Thái Sơ Cảnh bây giờ vô cùng náo nhiệt, chủ phong đều chật kín người.

Một số tàn dư không được tiếp nhận, chỉ đành run rẩy dựng tổ trên biên giới Thái Sơ Cảnh.

Ý đồ của Vân Thư Trần rất rõ ràng, nàng ta vừa ra tay mở rộng cương thổ Ma vực, vừa lùa tu sĩ thiên hạ như lùa cừu đến Thái Sơ Cảnh, ép buộc bọn họ đầu dựa vào Khanh Chu Tuyết để tìm kiếm sự che chở.

Việt trưởng lão hôm đó còn cùng các vị trưởng lão khác nói chuyện, dường như nàng đã nắm được một âm mưu to lớn --- Vân Thư Trần sớm đã thành thân với Khanh Chu Tuyết, hiện giờ toàn bộ thiên hạ, không phải của nàng ta, thì là của thê tử nàng ta... Thật sự là thâm mưu viễn lược, dã tâm bừng bừng.

Tuy nhiên Khanh Chu Tuyết đối với cuộc chiến Tiên Ma hiện nay, không có hứng thú lắm.

Có Vân Thư Trần ở đó, Ma vực sẽ không vây công Thái Sơ Cảnh.

Nếu không với tính cách của sư tôn, cộng thêm chuyện của Từ Anh năm xưa, khi công phá những tông môn đó, người nhất định sẽ diệt cỏ tận gốc, tuyệt đối không để lại nhiều hậu hoạn như vậy.

Trước mắt, phiền phức hơn chính là nội loạn.

Thái Sơ Cảnh tràn vào rất nhiều máu mới --- nhưng lại không được ngoan ngoãn cho lắm.

Nghe nói linh mạch bên kia có chút động tĩnh.

Chuyện này trọng đại, Khanh Chu Tuyết không thể không đích thân đi một chuyến.

Nàng còn chưa tới gần, đã nghe thấy một trận ồn ào.

Bên trong bên ngoài, có một đám người xem náo nhiệt.

Bạch Tô sư tỷ đứng ở chính giữa, khoanh tay chắn một đệ tử áo xanh, nhíu mày nói, "Nơi này là cấm địa, người ngoài không thể tới. Ngươi ở đây lén lút đã lâu, rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Chúng ta mấy người, hiện giờ thọ nguyên sắp hết, tự mình hấp thụ linh lực từ trời đất, lại xa xa không đủ." Hắn chà chà tay, khẩn cầu nói, "Bạch sư tỷ, người hãy thương xót. Cứ tiếp tục như vậy, sẽ không ai có thể đột phá."

Bên cạnh có một người, sinh ra cao lớn thô kệch, hình như là huynh đệ của người kia. Hắn đưa một lọn tóc lên, để mọi người nhìn rõ dưới mái tóc đen là những sợi bạc trắng.

Bạch Tô nhìn thấy, nàng cũng khó xử, vẫn lắc đầu nói, "Các ngươi hãy nghĩ cách khác đi. Chuyện này tuyệt đối không được. Linh mạch không thể tùy tiện động dùng."

"Cớ gì lại không được dùng? Mạng của chúng ta không phải là mạng hay sao? Ta thấy là bị một số ít người chiếm giữ, sợ đứt đường sống của mình thôi."

"Chưởng môn và các vị trưởng lão hạ lệnh, là vì toàn bộ Thái Sơ Cảnh mà suy nghĩ, sao có thể nghe theo một mình ngươi làm chủ?"

Bạch Tô vừa dứt lời, cũng có một vài đệ tử phía sau nàng phụ họa theo.

Nàng nhíu mày, "Việc này rất nghiêm trọng. Tóm lại, các ngươi nếu không nhanh chóng rời đi, hoặc là tái phạm lần nữa, ta sẽ bẩm báo lên chưởng môn."

Trong đám người bỗng nhiên xuất hiện một trận xôn xao.

Tuy nhiên trong đó có một người, đi được vài bước, hai nắm đấm siết chặt, bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, nhanh chóng lao về phía linh mạch, "Mẹ kiếp, dù sao cũng là cái chết, ta còn không bằng---"

Một đạo hàn quang lóe lên, như bạch hồng quán nhật*.

(*Cầu vồng trắng xuyên qua mặt trời.)

Trên tà váy của Bạch Tô bắn lên một thước máu tươi, như son phấn bị nghiền nát.

Mọi người sững sờ tại chỗ, còn chưa kịp nhìn rõ là động tĩnh gì, liền nghe thấy một tiếng "Bịch", tất cả tiếng ồn ào bị kiếm quang chém đứt.

Trong nháy mắt yên tĩnh đến lạ thường.

Bạch Tô nhìn về phía trước, nàng hơi mở to mắt, chắp tay nói, "Sư... Chưởng môn."

Nhìn dọc theo lưỡi kiếm vẫn còn đang nhỏ máu, là một đôi tay thon thả nhưng mạnh mẽ đang nắm chặt thanh kiếm, ẩn dưới lớp áo choàng trắng cao quý.

"Linh mạch là nền tảng của tông môn chúng ta."

"Trong hoàn cảnh hiện nay, nó càng là trọng yếu nhất."

Khanh Chu Tuyết thản nhiên nói, "Luật lệ Thái Sơ cảnh có nói, ngoại trừ chưởng môn ra lệnh, bất kỳ kẻ nào cũng không được đến gần chạm vào hoặc phá hoại nó, kẻ vi phạm dù với bất kỳ lý do gì, đều phạm tội chết."

Lại có tiếng động 'Bịch' vang lên, có người quỳ xuống, toàn thân run rẩy --- chính là đồng bọn của kẻ đã chết kia.

Khi thanh trường kiếm kia theo bước chân di chuyển của Khanh Chu Tuyết, dần dần hạ xuống trước mặt hắn... lúc này người kia đã có chút không kìm được, toàn thân run rẩy như cầy sấy.

"Vừa rồi ngươi có chạm vào không?"

"Chưởng... Chưởng môn," giọng nói run rẩy, "Ta chỉ... chỉ là bị hắn... xúi giục, xin ngài tha cho ta một mạng..."

"Bản tọa chỉ hỏi điều này. Có chạm vào không?"

"Không! Không có đệ tử nào dám cả! Họ, họ đều có thể làm chứng!"

Các đệ tử bên cạnh vốn đến xem náo nhiệt, không ngờ lại rơi vào tình cảnh này. Trong phút chốc, tất cả đều chết lặng, không ai nói nửa lời. Chỉ có Bạch Tô âm thầm thở dài trong lòng, lắc đầu với Khanh Chu Tuyết, nói, "Chưởng môn, vừa rồi ta đã ngăn hắn lại, hắn không chạm vào. Chỉ là xảy ra chút cãi vã."

Nghe vậy, Khanh Chu Tuyết mới buông lỏng tay cầm kiếm, tha cho hắn ta.

Tuy rằng luật lệ của Thái Sơ Cảnh đã viết như vậy từ lâu, nhưng đây là người đầu tiên thực sự mất mạng vì điều này.

Trong lòng đa số mọi người, vị chưởng môn mới này, ngoại trừ ít nói, vẻ ngoài lạnh lùng, thì xử sự vẫn luôn ôn hòa.

Lần này thật sự khiến người ta sợ hãi.

Khanh Chu Tuyết cảm thấy ranh giới của quy định này vẫn còn mơ hồ, bèn lấy mũi kiếm làm bút, vung ra một đạo kiếm ý, khắc sâu xuống đất một đường dài.

Máu trên mũi kiếm vô tình dính vào đó, tạo thành một vòng tròn nhạt màu đỏ.

"Lấy đây làm giới hạn."

Đây là giới hạn cuối cùng.

Tiếng ồn ào dưới chân núi không hề ảnh hưởng đến sự ung dung tự tại trên mây. Phạm Âm ngồi trên đám mây do Vân Thư Trần triệu hồi, thu hồi ánh mắt, tặc lưỡi một tiếng, "Di mẫu à, tiểu tiên tử nhà người thật oai phong, đúng là khác xưa nhiều rồi. Vài năm nữa, e là di mẫu đánh không lại nàng ta đâu."

Vân Thư Trần quan sát bóng dáng áo trắng kia hồi lâu, thấy thoang thoáng bóng hình ngày xưa, nhưng quả thật cũng nhận ra chút cảm giác xa lạ.

Càng nhìn càng mới mẻ.

Nàng phủi tay áo, thản nhiên nói, "Gia hỏa vô tâm."

Cũng không biết là nói Phạm Âm hay nói Khanh Chu Tuyết.

Hai người họ ẩn giấu thân hình, người bên dưới tu vi không đủ, hẳn là không nhìn thấy được.

Chờ đến khi đám người nhận ân huệ của chưởng môn, lần lượt tản đi. Vết máu dưới đất cũng nhanh chóng được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ thấy Bạch Tô và Khanh Chu Tuyết sóng vai chậm rãi rời đi.

Không biết vì sao, Khanh Chu Tuyết đi được nửa đường, lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Trong trẻo như được gột rửa.